Ngọc Bích thương nhớ,
Hôm nay, trước khi tiển biệt con ra nghĩa trang, nơi an nghỉ cuối cùng của con nơi cuộc đời dương thế. Ba mẹ muốn nói những lời tốt đẹp nhất dành cho con, nhưng ngôn ngữ loài người cũng không đủ để diễn tả. Sự ra đi của con là một mất mác lớn cho ba mẹ, và các anh chị em. B́nh thương của cuộc đời, con cái sẽ là những người phải chôn cất cha mẹ, nhưng hôm nay ba mẹ lại đứng đây để nh́n con lần cuối tiễn đưa con về cơi vĩnh hằng. Điều đó làm cho ba mẹ đau đớn biết bao.

 
Ngọc Bích thương nhớ,
Ba mẹ chỉ là người cho con được h́nh hài, nuôi nấng con lớn khôn cho dù cuộc đời con thật vắn vơi. T́nh thương đó ba mẹ vẫn dành cho con mỗi khi nhớ lại h́nh ảnh của con. Giờ con không c̣n nữa, ba mẹ thầm ước con sẽ có được cả bầu trời yêu thương dịu ngọt, một tổ ấm có chim non ríu rít… nhưng cơn bệnh oan nghiệt đă cướp con đi, để hạnh phúc của ba mẹ và của con như chỉ thoáng qua thôi. Ba mẹ vẫn mong, vẫn chờ, vẫn đợi con…
 
Ngọc Bích thương nhớ,
Giờ đây ba mẹ chỉ c̣n biết đưa con vào bàn tay của Thượng Đế. Nơi cuộc sống vĩnh hằng ở một nơi nào đó, ba mẹ tin con sẽ được ấp ủ yêu thương nơi t́nh thương của Đấng Tạo Hóa như lời ca của tác giả sau đây : "Ḷng nhân hậu và t́nh thương của Thượng Đế ấp ủ tôi suốt cả cuộc đời, và tôi được ở đền Người những ngày tháng, những năm dài triền miên " (Thánh vịnh 23,6).
Vĩnh biệt Ngọc Bích và nguyện trọn đời thương nhớ và yêu thương con.